Cũng vì quả Táo - Trần Văn Màu -

Cũng vì quả Táo

 

        Cần vừa đi làm về, định ra sau nhà lấy cái Ca múc nước rửa mặt, bỗng nó nghe tiếng to, tiếng nhỏ trong nhà. Nó chạy vào muốn can ngăn, nhưng ai ngờ ba và má nó cãi nhau về chiếc Điện thoại di động.

       Mỗi sáng sớm là ông tư Mẫn thường ra bến đò ăn sáng, lúc nào ông cũng nghe thiên hạ bàn tán nào Điện thoại di động, nào Hon - da, nào Ti vi đủ thứ kiểu. Nhất là đề tài Điện thoại di động là món ông tư khoái nhất. Vừa uống Cà phê vừa nhấc ghế qua, nhấc ghế lại xem ké mấy người quen sử dụng. Ngày nào cũng thế, dần dà chiếc Điện thoại di động đã ăn sâu vào đầu ông lúc nào mà không hay.

      Về nhà, nhiều lần ông định bàn bạc với bà mua một cái di động để tiện liên lạc với bạn bè, cũng như xem tin tức Thế giới như người ta, nhưng khó chinh phục được bà quá, vì bà không bao giờ chịu xìa ra một Xu nào cả, ông thừa hiểu điều nầy nên đành lặng câm chờ dịp khác.

      Mấy hôm, ông canh bà bán được hai con heo, gần năm triệu đồng. Ông chờ bà đi chợ, ở nhà mở tủ lấy một triệu rưởi đi ra cửa hàng mua cái di động.

     Đến cửa hàng, ông bắt buộc cô bán hàng bán cho ông một cái thật xịn, giá cả bao nhiêu thì bao không thành vấn đề. Cô bán hàng chọn cho ông một cái hiệu quả Táo đa năng. Ông khoái chí, mặc dù chưa biết đa năng ra làm sao. Ông trả tiền và xách chiếc Điện thoại về nhà. Vừa đi, vừa bấm rất vui vẻ như chú bé lên mười trông thật là vui sướng..

     Ngồi trên bộ ghế giữa, vừa bấm, vừa khoái chí thì bà đi chợ về.

*Nầy ông Mẫn! Ông làm cái trò gì vậy ?

-Tôi đang theo dõi tin tức Thế giới

*Ông mượn của ai vậy ?

-Tôi mua, của ai rảnh mà cho mượn, bà hỏi kỳ lạ thật.

*Tiền đâu ông mua ?

-Tiền của mình, không lẽ tiền ngưòi ta.

*Trời ơi, ông lấy tiền bán heo của tôi phải không ?

-Ừ! Có một triệu rưởi chớ bao nhiêu.

*Hết nói nổi ông rồi.

-Có gì đâu mà bà làm ầm lên vậy, tối nay tui với bà xem chung.

*Thôi đi, ông xem một mình ông đi, mà nầy ông đưa cho tôi coi cái gì trong đó mà tới một triệu rưởi ?

-Nè ! Bà coi đi, trị giá lắm đó bà, xịn lắm.

*Ông ơi.

-Cái gì, lẩy nhẩy hoài, bực mình quá.

*Trời ơi, ông bị người ta gạt rồi.

-Bà nói cái gì, tui mà bị gạt, còn lâu, tư Mẫn nầy gạt người ta được, chớ đừng hồng bị người ta gạt.

*Bị gạt mà không hay, ông coi nè. Quả táo trong điện thoại bị ai ăn hết một phần rồi kìa, ông có thấy không ? ông ơi là ông ơi.

-À ! Bà nói đúng đó, thôi để tôi mang ra cửa hàng đổi lại và mắng cho cổ một trận.Tại sao dám gạt tôi. Tôi mua, tôi trả tiền đàng hoàng mà.

     Ông Tư tức quá, thay quần áo chạy ra cửa hàng quát cô bán hàng một trận. Thiên hạ bu lại đông nghẹt, ông càng làm dữ lên, ông đòi gọi Công an đến giải quyết, bao nhiêu người xáp lại hỏi chuyện gì? Ông bảo

*Cô bán hàng nầy gạt tôi, tôi mua cái Điện thoại nguyên quả Táo mà cô ta bán cái điện thoại chỉ có ba phần tư quả Táo, thử hỏi có tức không. Đồ lường gạt. Bà con áp cười rần lên. Ông hỏi ?

*Mấy người thấy tôi bị gạt mà còn cười được sao ?

-Không phải, ông nhầm rồi ông Tư ơi, cái Điện thoại nầy tốt lắm, còn quả Táo chỉ là nhãn hiệu thôi.Về đi ông ơi, lớ quớ Công an bắt ông bây giờ về cái tội mắng bậy.

*Thiệt vậy hả bà con.

-Thiệt chứ.

*Thôi tui về.

     Về chưa vô đến nhà thì bà Tư đứng trước cửa.

*Ông có đổi được không ?

-Đổi đâu mà đổi, tôi quê quá bà ơi, mà tất cả mọi chuyện cũng tại bà không hà.

*Làm sao tại tôi ?

-Nó đâu có hư hỏng gì đâu. Quả Táo là cái nhãn hiệu của Điện thoại bà ơi, tôi quê không còn chỗ trốn, thôi bà làm ơn, làm phước tránh xa giùm tôi đi, tôi mệt lắm rồi.

  * Ông nầy! Tôi xin lỗi ông nha, tôi tưởng.

-Tưởng tưởng, cái gì mà tưởng. Bà coi sắp xếp tiền bạc sẵn cho tôi mau, chớ tôi nay mai là tôi ẩm cái Ti vi  20 in đó nhen, tôi hỏi rồi, ba triệu rưởi.

*Cái gì ? Ông nói cái gì, còn lâu tôi mới đưa tiền cho ông mua cái Ti vi

    Thấy người ta năn nỉ, được nước rồi làm tới.

      Trần Văn Màu