Tận mắt chứng kiến quy trình sản xuất rau muống hóa chất ở TP HCM, ai cũng phải rùng mình dựng tóc gáy, không nghĩ đến chuyện ăn.
Nhiều
hộ dân ngụ gần khu vực trồng rau muống tại phường Thạnh Xuân, Thạnh Lộc (quận
12) và xã Đông Thạnh (huyện Hóc Môn, TP.HCM) đang đối diện với nhiều nguy cơ
bệnh tật, vì phải sống trong môi trường ô nhiễm. Một số người vì quá bức xúc
với “công nghệ” trồng, chăm sóc rau muống hóa chất gây ô
nhiễm, đã không ngừng gọi điện đến báo ĐS&PL để tố cáo, vạch trần sự thật
đằng sau những vựa rau muống xanh tốt, bắt mắt. Đa số đều cho rằng, họ đã chứng
kiến hành động “tắm” hóa chất cho rau muống, đầu độc người tiêu dùng của nông
dân nhiều năm nay mà không có sự vào cuộc, quản lý của cơ quan chức năng, nên
khiến những ngưòi dân nơi đây không thể làm ngơ thêm được nữa.
Theo
đó, bà L.T.S. (41 tuổi, ngụ phường Thạnh Xuân) bức xúc cho biết: “Những người
canh tác rau muống ở đây đa số là từ nơi khác đến. Họ thuê đất khu vực nơi đây
và trồng rau muống quanh năm để đổ cho các vựa nhỏ lẻ, chợ đầu mối, có thể là
vào cả siêu thị, nhà hàng. Có nhiều hộ thuê tới vài héc-ta để canh tác nên việc
sản xuất ồ ạt.
Để
có thể thu hoạch rau mà chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, hầu như cứ một tuần,
ba, bốn lần chủ ruộng rau muống lại cho người xịt đủ thứ thuốc cho rau muống.
Mỗi lần họ xịt thuốc là người dân chúng tôi lại khốn khổ bởi bụi, mùi thuốc bay
mù mịt khắp nơi. Nhiều bữa, vợ chồng tôi còn không dám về nhà, bởi mùi thuốc
bay vào nhà không thở được. Đó là chưa kể đến trường hợp nhiều bữa ăn cơm, cũng
phải hứng chịu cái cảnh sống chung với mùi hóa chất”.
Khu
vực trồng rau muống của người dân tại quận 12 và huyện Hóc Môn nằm giáp với nhau.
Theo người dân, hai bên chỉ cách nhau con kênh, nếu cộng gộp số ruộng rau muống
lại, có khi cả vài trăm héc-ta. Bà N.M.T. (45 tuổi, ngụ huyện Hóc Môn) không
ngừng than thở:
“Không
biết họ bỏ, phun cái gì cho các cánh đồng rau muống, mà mùi bốc lên rất khủng
khiếp. Đáng lo ngại nhất là từ lúc bắt đầu trồng đến lúc thu hoạch chỉ có 15
đến 20 ngày, thì thử hỏi làm sao các hóa chất xịt liên tục có thể phân tán kịp.
Khi chúng tôi đi chân trần ra ruộng, hoặc chỉ cần lội xuống các con mương nhỏ
gần ruộng rau muống, thì chân tay ngứa ngáy dữ dội. Vậy mà, vì lợi nhuận, nên
đến vụ cắt rau họ cứ thế cắt rồi đi giao thôi. Dĩ nhiên, những người không tận
mắt chứng kiến vẫn ra chợ mua về ăn ầm ầm”.
Bà
S. cho biết thêm: “Những con mương nằm dọc các ruộng rau nhuốm màu đen kịt,
nước thông vào những con mương dọc nhà dân cũng thế. Toàn bộ nơi đây nước đều
chỉ một màu như thế là do bị ảnh hưởng bởi phân bón, thuốc trừ sâu,
thuốc kích thích tăng trưởng, thuốc diệt cỏ, diệt rầy... Do hệ thống nước nơi
đây là nước giếng đào, nhưng từ lâu nhà tôi không dám xài, chỉ xài nước mưa.
Bởi hơn ai hết, chúng tôi biết rõ khả năng rất lớn nguồn nước ở nơi đây bị ô
nhiễm do các hóa chất độc hại dùng để sản xuất rau muống gây ra”.
Bức
xúc về việc bị ảnh hưởng rất lớn từ “công nghệ” sản xuất “tắm” hóa chất nói
trên, không ít lần bà H.T.M. (47 tuổi, ngụ quận 12) có ý kiến với chủ ruộng rau
muống về chuyện xịt thuốc bay vào nhà. Tuy nhiên, chủ ruộng rau muống ở đây cứ
à ờ cho qua chuyện, đến lần sau lại tiếp tục xịt thuốc.
Bà
M. kể lại: “Qua tiếp xúc vói một ngưòi làm công, tôi phát hiện sự thật hãi
hùng. Anh ta cũng là người chăm sóc chính cho hàng héc-ta rau muống ngay chỗ
nhà tôi. Người này kể rằng, sau mỗi lần cắt gốc để canh tác lại ruộng rau,
ngoài việc bỏ phân, chủ ruộng còn cho xịt thuốc sâu, thuốc rầy và thuốc kích
thích tăng trưởng. Việc xịt thuốc cứ đều đặn diễn ra vào mỗi tuần. Có đợt,
trước khi xịt thuốc sâu, thuốc rầy người ta còn phải dùng đến nhớt thải của xe
máy, xe ô tô để tạt vào gốc rau muống. Việc làm ấy nhằm ngăn chặn sự phát triển
của sâu và trứng sâu, rầy. Cho đến vài ngày trước khi thu hoạch, họ vẫn xịt
thuốc sâu, thuốc rầy và thuốc kích thích để lá rau trông xanh, thân rau trắng
đẹp hơn”.
Cũng
theo người dân, ngay cả nguồn nước còn bị ô nhiễm, đen thui thì không có thứ gì
sống sót được. Ông V.X.H. (ngụ phường Thạnh Xuân, quận 12) cho biết: “Ngày xưa,
ở khu vực này cá, ếch, ốc và những sinh vật sống được dưới nước khác rất phong
phú. Nhưng kể từ khi người ta canh tác rau muống hàng loạt, đại trà và ồ ạt thì
những sinh vật ấy thưa dần. Điều đó không phải do người dân đánh bắt nhiều mà
do chúng chết đi vì bị nhiễm các loại hóa chất độc hại”.
Đối
với nhiều người dân, rau muống vốn dĩ là món ăn quen thuộc nên thị trường tiêu
thụ lớn. Tuy vậy, đối với mỗi người dân gần khu vực trồng rau muống nó là nỗi
kinh hoàng. Bà S. mỗi lần nhìn thấy ruộng rau, là mỗi lần bà nhớ đến lúc người
ta xịt thuốc. Mỗi lần cắt rau, người ta cho hàng chục ký, nhưng bà không nhận,
càng không dám ăn.Những người dân nơi đây muốn ăn rau họ phải tự trồng riêng ở
hiên nhà, bờ rào và tuyệt đối không xịt thuốc.
Một
người dân ngụ gần cánh đồng rau muống tại huyện Hóc Môn cho biết: “Người ta
trồng rồi đem cho mình, nhưng chính người trồng rau còn không dám ăn nữa thì
sao mình nhận được. Nhiều người bảo là do ăn nhiều quá, ngán nhưng tôi không
tin”.
Trồng
không dám ăn, cho không dám nhận
Thạc
sỹ Lê Văn Dũng, chuyên gia Hóa hữu cơ tại khu vực phía Nam cho hay: “Trên thực
tế, hầu hết việc sản xuất rau nói chung và rau muống nói riêng hiện nay, đều
theo hộ gia đình. Thế nên, việc quản lý của các cơ quan chức năng sẽ gặp không
ít khó khăn. Do không thể quy hoạch vùng sản xuất rau, nên dù các cơ quan chức
năng có vào cuộc, thì cũng chỉ được một thời gian ngắn, rồi mọi thứ đâu lại vào
đấy. Điều này dẫn đến tình trạng mạnh ai người nấy sản xuất, để kiếm lợi nhuận
thật nhanh. Một thực tế đau lòng hơn nữa, là không chỉ riêng những người dân
chứng kiến “công nghệ” sản xuất rau muống chứa nhiều hóa chất, mà ngay cả người
sản xuất cũng không dám ăn rau do chính mình làm ra. Do đó hàng triệu người
tiêu dùng khắp nơi đang là nạn nhân của việc sản xuất rau muống sử dụng hóa
chất vô tội vạ”.