GIÁNG SINH XƯA - Thơ by Đức Huỳnh
Ngõ ký ức vào mùa đông năm cũ
Sương mờ che ũ rũ tháng năm dài
Dẫu thời gian nỗi nhớ có phôi phai
Vẫn lưu lại chuỗi ngày xanh thắm mộng
Mây bàng bạc khiến cõi lòng rung động
Giữa ngày đông gió lộng giấc mơ hoang
Dáng thiên thần trong tâm tưởng miên man
Bóng hạnh phúc cửa thiên đàng có mở
Giáng sinh đến cho muôn người hớn hở
Hướng chung lòng chờ đợi khúc hoan ca
Chỉ riêng mình anh đợi bước em qua
Chiều vọng tiếng chuông giáo đường hối hả
Con đường quen bỗng một lần xa lạ
Trời thật cao sâu thẳm cõi lòng anh
Mắt em nhìn một thoáng lướt qua nhanh
Chân bước vội cớ sao đành ngoãnh mặt
Bóng em qua nỗi sầu anh chôn chặt
Nhớ thương nào nén lại chút niềm đau
Mùa giáng sinh Chúa hiện giữa lòng nhau
Áo em trắng như thiên thần giáng thế
Chúa nhận lời anh cầu xin khóc kể
Em mỉm cười xao động chút từ tâm
Phút giận hờn những tưởng đến trăm năm
Cũng tan biến âm thầm theo hạnh phúc
Đi bên nhau giữa dòng người chen chúc
Bài thánh ca vang vọng suốt đêm trường
Nụ hôn trao thuở ấy vẫn vấn vương
Đêm khép lại giữa yêu thương nồng ấm
Giáng sinh xưa bên đời nhau sâu thẳm
Vẫn còn trong ký ức chuyện năm nào
14-12-2013