VỀ MIỀN TÂY
Nguyễn Quốc Nam
Đừng ngồi mơ tưởng trên nhung lụa.
Quên nỗi thăng trầm đang quẩn quanh
Giữa rún đồng bằng đầy ruộng lúa.
Cái nghèo thiếu đói vẫn cầm canh…!
Xứ miền tây, lòng đầy hào sảng.
Rượu tràn ly, dù lắm gieo neo !
Thuyền xuôi kênh nhỏ đang mắc cạn.
Nhìn trời,mây,nước,bỗng buồn teo.
Về miền tây đã bao nhiêu lượt.
Đường dài quên hết tháng cùng năm.
Xóm nhỏ bên vàm sao quên được.
Đếm bước bờ đê lắm nhọc nhằn.
Về miền tây ăn tôm ăn cá.
Vẫn nhớ bông điên điển,nắm đồng.
Rau hẹ, rau dừa, bông so đũa.
Biết em còn lặn lội bên sông.
Về miền tây ngẩn người đứng ngó.
Nhà cao tầng che xóm ven sông.
Những nhánh anten đong đưa trước gió
Hoa bằng lăng nở tím dọc đường.
Về miền tây nghe câu vọng cổ.
Nghe tiếng hò khua nước ven kênh.
Tiếng đờn kìm, nhặt khoang nỗi nhớ
Ta âm thầm lặng lẽ buồn tênh.
Về miền tây ,em vẫn mình ên.
Sao xa khuất, một chân trời cũ.
Sóng gió, bão dông, mùa nước lũ.
Trôi về đâu?! Con nước dập dềnh.
Miền tây nhiều mảnh đời cơ cực.
Em vẫn còn buôn bán trên sông.
Chợ nổi đêm nay hàng ế đọng.
Đành neo thuyền chờ đến rạng đông.
Miền tây ơi ! lòng ta ấp ủ …
Nặng thâm tình khúc hát xa quê.
Thương miền tây đời còn lam lũ...
Ôi lòng ta trĩu nặng ngày về…!