NGƯỜI CHA NUÔI- Phần 3
Ông Năm vội dọn lên trên cái tủ ly những dĩa nhỏ: rau luộc, thịt kho hột vịt, đặc biệt có một dĩa bánh hỏi thịt quay và dĩa rau sống.
-Hôm nay đám giổ của Long. Tôi ra chợ sáng sớm và nấu nướng từ lúc đi chợ về. Những năm trước, tôi không nhắc đến, sợ Vân nó buồn. Năm nay nó có anh rồi. Hai anh em đến đây đốt cho ba má con một nén nhang đi. Thành có thể thay mặt bác đi họp phụ huynh, đưa em đi học và đi đâu đó chơi. Con không có em gái, không có một mái ấm, con có thể chọn nơi này. Hai anh em con thấy sao?
Hai đứa tôi bẻn lẻn không nhìn nhau và cũng không nói với nhau gì hết. Bác Năm đứng yên mỉm cười. Bác Năm đã nghe tôi kể rằng từ năm lên 8 ba tôi bỏ nhà theo bà vợ nhỏ đến giờ, tôi chẳng biết gì về tình cha cả. Tôi có một thằng em trai bỏ học, hút sách từ lúc mới có 13 tuổi. Bác Năm đã nhanh chóng chọn tôi về đây như ông đã chọn nuôi Long Vân vậy.
-Hai anh em bây dọn đồ trên bàn thờ xuống đi. Trưa trờ trưa trật rồi còn gì nữa. Sáng mai ba phải đi một chuyến ra Đắc Lắc ba ngày mới về. Thành coi được thì chiều chiều đi xe buýt về trường. Anh đứa phụ nhau coi nhà nghe không? Ba về sẽ có quà đấy.
Cha của ông Năm đã từng là một đứa con mồ côi. Ông nhận nuôi Long Vân mấy năm nay và giờ đây ông xưng ba với hai đứa tôi một cách rất tự nhiên. Trong cuộc đời này, có mấy ai trút hết lòng mình ra mà có một chút vụ lợi gì không nhỉ? Cả nhà ăn rất ngon miệng. Long Vân cứ cắn đôi đủa nhìn tôi ăn.
-Con phải cố ăn nhiều như anh con, mau lớn, khỏe mạnh, ba đở lo nhe hôn con.
Vân nghe lời ba ăn liền một chén cơm. Tuổi 11 rồi mà em trông như 9 tuổi. Tôi sẽ dạy em nhảy dây, đánh cầu hoặc tập thể dục nhịp điệu. Hồi còn học NLS Cần Thơ, trong hè năm lớp 8, tôi có dịp theo một nhóm tình nguyện giúp trẻ em Làng Cô Nhi Long Thành. Tôi nhớ hoài cái ánh mắt thèm thuồng của mấy em mồ côi vừa được chúng tôi ẳm bồng. Sau khi các ni cô bảo về giường để ngủ trưa, mọi đứa bé đổ dồn về phía cửa ra nhìn theo bước chúng tôi ra về. Có ai lại không thèm được thương yêu chăm sóc chứ? Có ai mà khước từ sự ban cho điều mà mình hàng cầu mong không?
Tôi quyết định ở lại tối hôm ấy. Bác Năm kể cho tôi nghe nhiều thứ về tính cách của Long Vân. Ông kể thêm những ước mơ của mẹ Long Vân nữa. Ông bảo tôi cứ hết lòng dạy cho em các điều hay lẻ phải. Ông mong tôi thương em như em ruột và về đây sống chung càng nhanh càng tốt. Đêm ấy tôi trằn trọc không thể nào chợp mắt. Sáng mai chúng tôi phải chia tay Long Vân sớm, ông phải đi Đắc Lắc, còn tôi đón xe lên trường đi học.
Hàng tuần tôi về với Bác Năm và en Long Vân. Có lúc ông đi buôn chuyến, chúng tôi hai đứa quấn quýt nhau như anh em ruột. Có hôm nửa đêm ông Năm về. Nhìn thấy hai anh em tôi ngủ chung với nhau, ông rất vui. Gần 12 tuổi mà Vân nó chưa biết gì về vệ sinh cá nhân, về chuyện dậy thì. Tôi nhờ các người bạn học nữ trong lớp tìm sách tư liệu cho em đọc.
Nhiều lúc em nhờ tôi giải thích những vấn đề thiết thực và cần thiết trong cuộc sống.
-Tại sao mấy cái chị ở đầu hẻm mình cười cười với anh hoài vậy? Ai đâu mà cứ tối ngày ra ngồi đàng trước sân, ngóng người này qua, chờ người kia lại. Em thích anh giống như ba vậy, thương em, dạy cho em học giỏi, nhe anh, nhe anh? Hứa với em đi! Hứa ở vậy đó!
Tôi chưa kể hết cho em nghe chuyện gia đình tôi. Em không thể hiểu được tại sao hai vợ chồng bỏ nhau, hai người căm nghét nhau. Tôi có lúc như trẻ lại vài tuổi nhưng có khi thấy mình già đi mấy tuổi. Tôi phải kề vai gánh vác trách nhiệm làm cha. Long Vân đang ôn bài để thi vào lớp sáu. Không thông minh lắm, nhưng vì em rất cố tự học, rất thường ôn các lý thuyết. Em có rất nhiều tiến bộ. Tôi cũng cho điểm mười bằng viết bíc màu đỏ. Em đem khoe ngay với ba khi bác Năm vừa về đến nhà. Bác Năm xoa đầu chúng tôi, mỉm cười rất nhân hậu.
-Con chắc giúp em học giỏi và giúp em ngoan cho con. Ba đã chọn đúng con rồi. Từ nay, nhà này là nhà của con luôn.
-Dạ! con đâu có dạy gì em đâu. Con chỉ sơ sơ là em hiểu ngay. Con sẽ cố gắng.
Hai tháng trôi qua nhanh như 2 tuần. Ba người chúng tôi cùng dưới mái nhà nhỏ nhưng trong một tấm lòng lớn lao. Bác Năm lúc nào cũng nhắc tới việc học.
Không biết ông đã hớt tóc cạo râu vào lúc nào không rõ. Ông trông thấy trẻ ra 4- 5 tuổi. Một chiều chủ nhật, Ông kêu hai đứa tôi ra Sài Gòn chơi và đi ăn nhà hàng. Ông chỉ vào cái giỏ đồ to tướng trên giường.
-Hai anh em mặc đồ mới vô, thế nào cũng vừa. Ba đo đi đo lại mấy lần lận. Vân cài tóc lên với cái kẹp ba mới mua đây. Sửa soạn nhanh lên nghe. Ba ra đầu hẻm kêu xích lô.
Trong giỏ đồ tôi còn nhận ra một cái bóp mới. Tôi lén mở ra và thấy có một vài tờ giấy bạc mới tinh. Long Vân mừng quýnh lên như một nàng công chúa xinh đẹp chuẩn bị theo vua cha đi dạo kinh thành. Tôi giúp em chải đầu và kẹp tóc bằng cái món mà ít có người cha nào mua cho con gái lắm.
Có tiếng thắng của một chiếc xích lô dừng ngay trước cửa nhà. Ông Năm bước xuống tươi cười với chúng tôi. Chiếc xe thứ hai cũng vừa dừng ngay sau đó. Ông ra lệnh cho hai chiếc quay đầu lại và ông ra lệnh cho hai anh em chúng tôi lên chiếc xe mới, đẹp. Mọi người trong xóm trố mắt nhìn chúng tôi. Vân bổng dưng như lớn lên ba tuổi, xinh đẹp hơn lên, tự tin hơn lên. Em níu chặt tay tôi mỗi khi ông đạp xích lô lạng lách hoặc khi ông kéo thắng gấp. Tôi trông sáng sủa trong cái sơ mi dài tay và cái quần mầu vỏ hột gà sang trọng. Ông Năm hôm nay cũng diện ra như một người đàn ông tuổi ngủ tuần, ra Sài Gòn dạo chơi mua sắm. Ông duổi chân lên cái cảng xe xích lô một cách rất thoải mái. Tôi nhận ra ngay đôi giày da còn khá mới. Hai xe nối đuôi nhau như có được dặn dò trước. Họ chạy chậm qua khu nhà thờ Đức Bà. Họ đạp xe nhẹ nhàng trên đường Nguyễn Du. Tôi chỉ cho Long Vân thấy Nhạc Viện. Em ngồi lọt vào lòng tôi. Một tay níu vào tay tôi, líu lo hỏi tôi hết câu này tới câu khác. Em như cô công chúa lần đầu tiên ra kinh thành. Còn tôi như một chàng hoàng tử bị thất lạc bao nhiêu năm, nên giờ bị ngở ngàng trước bao nhiêu thay đổi. Khi xe Bác Năm qua mặt xe chúng tôi, Ông đưa hai ngón tay toạc ra hình chử V- chiến thắng. Ông vẫy tay cười híp mắt. Rảo qua gần hết những con đường chánh của Sài Gòn. Tôi sinh ra ở đây. Bên Nội Ngoại đều ở đây mà tôi không có dịp nào được dạo cảnh Sài Gòn như thế này. Đối với Vân, chắc đây là lần đầu tiên.
-Em có đi qua đây chưa? Em có biết cái tượng đó không?
-Em từ nhỏ đến giờ chưa được ba dắt đi đâu hết. Hôm nay em mới đi xe xích lô.
Tội nghiệp cho em tôi. Nếu như Bác Long còn sống, nếu như Bác Năm không phải bận bịu những chuyến đi buôn, em chắc biết rành Sài Gòn rồi, em chắc có nhiều bạn hơn, phát triển nhiều tài năng. Nếu như ba má tôi không bỏ nhau, tôi chắc có thể có nhiều niềm vui hơn, tôi chắc có thể có nhiều bạn và chắc chắn tôi không gặp được bác Năm và em Long Vân như bây giờ.
(còn tiếp)