NHỮNG MỐI TÌNH ĐẦU
(Bút ký 40 năm trước)
Ngoài khu vườn, cơn gió ạt ào xuyên quần cành lá, tiếng mận chín rơi bịt bịt âm nhỏ trên nền cỏ ướt. Gió gọi về chuỗi ngày giá rét Blao, về Đồng Tháp Mười ngút ngàn lao sậy, dòng sông xanh ngăn ngắt màu phèn, từng đám lục bình bông tím phập phều nổi trôi. Hay gió nơi đồn điền cao su già nua, thân gỗ u trầm tứa máu trắng cho đời bao năm tháng.
Làm sao buông rời dĩ vãng. Sống nặng nội tâm âu là bản chất, hình thành từ căn nghiệp khó đổi thay. Và kẻ cứ ôm mang quá khứ, bám nhớ kỷ niệm, sống hụt hẫng cùng hiện tại phải chịu nhiều thất bại đau buồn…. Nơi đó, tôi gặp em ở nhà giữ trẻ của đồn điền Suzanah vào một chiều mưa lạnh. Dung dáng cô giữ trẻ và tiếng hát đã đi vào ánh mắt, vào con tim của kẻ trú mưa. Mưa như tiếng đàn thâm trầm đệm cho giọng hát lắng sâu. Và như thế cứ mỗi chiều tôi lại trông mưa, cũng biết rằng người hát cũng mong người nghe.
Và một sáng ngày chủ nhật, rủ nhau vào Central của SIPH. Tay em rất mền cầm dắt tay tôi, chút va chạm nghe lòng xao xuyến. Ngồi dưới gốc thông, choàng ôm nhau thì cả gió, cả mây, cả không gian cỏ cây xao động. Trong hạnh phúc, con người thường nghĩ về vĩnh cửu, mà điều vĩnh cữu chỉ có khi từ bỏ kiếp người. Tôi bảo: “Nếu mai khi chết, anh ước hoá cây thông đứng trên dốc đồi rờn cỏ.”. Em nhìn sâu vào mắt tôi nói: “Thế thì em hoá thành chim oanh nhỏ, trú ngụ cành thông hát ru cho thông đứng ngủ. Gió có lạnh buồn, thông không được khóc à nghe.” Lãng mạn mộng mơ khi hai kẻ yêu nhau, hẳn ngôn ngữ buồn cười với người ngoài cuộc.
Tôi và em có cả buổi sáng nơi vườn địa đàng, sống hồn nhiên như trẻ con. Ý nghĩ sáng trong và hồn ngây ngất. Bầu trời xanh, đồi cỏ cũng xanh. Mắt em trong, dòng suối cũng trong. Hoa rừng nở, hoa lòng cũng rộ.
Rời bỏ Suzanah cho một quyết định tương lai. Tôi đã mất đi tất cả mộng mơ, mối tình trong sáng ấy. Viện ơi! Lê Nhi Viện, nhớ hoài em đây. Buổi sáng chia tay, em rưng rưng đọc hai câu thơ:
“Ai về có nhớ Dầu Giây
Tim nghe lá rụng từ đây giã từ”
Bao năm trôi qua, chiến tranh càng khốc liệt. Từ Sài Gòn nghe Long Khánh chìm trong máu lửa. Cao su mùa này lá rụng trơ cành, màu lá đỏ hay màu của máu. Súng đạn vô tình, súng đạn mù đui. Viện còn đó hay biến thành chim oanh ủ rũ? Viện chồng con bồng bế tản cư? Viện ngã xuống nơi góc rừng, con suối? Từ hư vô giọng hát u uất nghẹn ngào. Đồi thông chẳng gặp còn hồn quá bơ vơ!
* *
*
Sài Gòn ồn ào nắng nôi khói bụi. Tôi như thú xa rừng lạc lõng ngẩn ngơ. Tôi thường xuyên trốn bỏ giảng đường, tối đi làm công cho một chủ thầu giặt ủi, cung cấp quan trang, ngày ngủ vùi hoặc lang thang vơ vất. Tôi gặp Hồng là em người chủ. Định mệnh hay nghi ngẫu nổ ra tiếng sét ái tình? Thật lòng thì cả hai đều châm lửa. Hồng yêu tôi rất nhiều, lo lắng trao cho tôi tất cả niềm tin, cả quyết định tương lai. Ngày passe-port hết hạn, Hồng định cùng tôi bỏ xứ rời quê, đưa nhau sang Pháp, vùng trời Âu rực rỡ văn minh. Bằng sức mạnh tình yêu, chúng tôi chấp nhận cuộc phiêu lưu. Đường đi qua ngã Nam Vang, nơi người thân của nàng có chức vụ lớn trong bộ ngoại giao nên ấy. Ngày đi, em cùng mợ tìm tôi, chờ đợi suốt ngày. Lúc đến biên giới Tây Ninh, em khóc với mợ đòi ở lại vì chẳng có tôi. Hồng ơi! Tôi vô tình nhẫn tâm thái quá, như một tên lừa gạt.
Còn tôi bỏ đi Vũng Tàu, mấy ngày đêm trong trại huấn luyện, lo âu trăn trở cho một hướng định tương lai, để thoát khỏi nỗi khốn cùng đói nghèo của gia đình hiện tại. Lập trường chao đảo, tôi bỏ trại quay về và trong cuộc khủng hoảng nội tâm đó, tôi muốn chối bỏ cuộc tình. Một chiều em đến trước cổng lưu xá tìm tôi, tôi nuốt nghẹn thốt lời cay đắng: “Thôi, mình hãy xa nhau, anh không thể mang hạnh phúc đến cho em. Không muốn lôi kéo em vào nội tâm u ám, điên khùng của anh!”. Em cúi mặt rủ tóc che dấu dòng lệ tuôn dài trên mặt: “Người ta chẳng còn yêu thương mình nữa, mình còn mong đợi mà chi”. Em quay lưng và mình xa nhau từ đấy. Cổ chợt đắng, mặt trời chiều xẩm mờ trước mặt. Lần đầu tôi khóc, nhìn theo dáng em xiêu nghiêng, đơn lẻ trên phố phường đông đầy xe cộ người đi.
Đã 10 năm rồi! Bây giờ Hồng ở nơi nào? Còn nơi quê nhà hay nơi xứ Pháp xa xôi, còn chút gì để nhớ, chút gì xót xa!
* *
*
Ba mươi tuổi, đã nữa đời người “tam thập nhi lập”, nhưng mộng ước không thành, bàn tay trắng. Thôi thì chấp nhận an phận, nghi đến căn nhà với chút hạnh phúc bình thường..
Lần đầu gặp Tuyết, trong Tâm thế xả giao đùa giỡn. Rồi tôi bị cuốn hút trong câu chuyện đời em. Tuyết kể về chuỗi ngày lao đao chạy nạn, về chết chóc tai ương dội xuống bao gia đình ở mặt trận Bình Long vào mùa hè đỏ lửa. Thàn phố tan hoang qua những trận đánh kinh hồn, tạo những từ ‘tử thủ, di tản”. Tôi xúc động với bản chất nhạy cảm, nhạy buồn, nhạy cả yêu thương. Một tình yêu dâng dậy để nhớ đến Tuyết thật nhiều. Trong những cơn xay rượu lã xác thần “ Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh. Giật mình, mình lại thương mình xót xa”. Tôi gọi tên em trong nỗi nhớ nhung tràn ngập. Tình yêu là tiếng vọng âm thầm, là tơ trời lãng đãng…
Vào một đêm nơi quán cà phê ở đường Đinh Tiên Hoàng, tôi kể câu chuyện tình buồn của mình thử đánh động tim em. Em núp né cảm xúc, che dấu tình cảm bằng thái độ lơ là. Nghe đau khi sự chân thật của mình bị nhìn như kịch tính. Tôi muốn cọ sát tình yêu vào trái tim em, để biết được thu hút hay là đẩy ngược?
Thời cuộc đổi thay, bao số phận trôi theo dòng chảy. Nhớ có lần ai đó nhìn tôi và bảo: “Tôi không là kẻ chung tình? Yếu mềm, kém nghị lực để đeo đuổi điều mong ước? Ngoài cuộc tình sâu đậm với Hồng, lãng mạn với Viện đủ xác định điều phê phán như trên? Bẵng đi thời gian dài không liên lạc thư từ, rồi qua người quen kể lại, qua các dòng thư của Tuyết, tôi nhận ra nàng yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng. Quay quắt tìm lại thì đã biết rằng: ‘Sợi tơ mành theo gió thoảng bay – Cánh hoa rụng chọn gì đất sạch!”. Nghe cay đắng, nhưng cũng chúc mừng mảnh đất hoa rơi là một vùng đất màu mỡ, thanh bình…..