MỘT PHONG BÌ LÌ XÌ - Lương Ngọc Thành

                                       MỘT PHONG BÌ LÌ XÌ

      Vì là một giáo viên dạy tại nhà, không có thu nhập tháng nghỉ tết, tôi rất mừng vì hôm nay, chỉ mới là ngày 17 tháng chạp, tôi nhận được một phong bì lì xì của Ngô Huỳnh Hiếu, một cô học trò cũ hiện đang ở Canada.

      Khoảng tháng 7 năm 2003, tôi được mời làm cố vấn kỹ thuật cho Câu lạc bộ nói tiếng Anh trong công ty của Hiếu- Kigimex Kiên Giang. Được dịp chứng tỏ cái kết quả luyện nghe VOA Special English của tôi, bất cứ khi nào nói tiếng Anh, tôi nói thật kỹ lưỡng chậm rỏ và tôi đã tạo ấn tượng rất tốt đẹp trong lòng mọi người. Không bao lâu sau, tôi được mời dạy một lớp cho công ty. Trong ban tổ chức lớp cũng như Câu lạc bộ, Huỳnh Hiếu là người gây một ấn tượng khá xâu sắc nhất. Cô gái ấy có nước da trắng của một người con lai, tóc thưa suông thẳng dài hơn nửa lưng. Thường cười mĩm chi với tôi, Huỳnh Hiếu khiến tôi chú ý hơn ai hết. Nhưng khi nói tiếng Anh, Hiếu, cũng như mọi người ở đó khiến tôi hơi thất vọng. Tôi luôn đến đúng giờ. Tôi có vài sáng kiến. Tôi mang đàn organ hoặc ghita đến, hát mẫu các đoạn nhạc hay và tập họ hát như một ông thầy giáo dạy nhạc. Tôi được hầu hết mọi người quý trọng, mến mộ kể cả cô Mỹ Trang, cử nhân Anh Văn, tốt nghiệp từ trường ĐH Tổng Hợp T.p Hồ Chí Minh.

      Một buổi chiều đầu tháng 9 năm 2004, Hiếu đã đến nhà tôi. Cô lo lắng kể cho tôi nghe hết sự tình. Người anh cả của Hiếu- đang lảnh cha mẹ đoàn tụ, muốn lảnh Hiếu qua Canada để học Thạc sĩ. Cô cho tôi biết rằng dịch vụ du lịch đã cho rằng cô ta rất ít có khả năng đi. Hai tháng trước ngày phỏng vấn, vì không muốn bị quá lúng túng trong cuộc thử thách khó khăn ấy và cũng vì muốn tập nghe nói, Hiếu đến học với tôi. Sáng sớm trước giờ làm việc, sau khi tan sở, 2 lần trong ngày, Hiếu đến học một cách ngoan ngoản tự nhiên như một học sinh trung học. Khi ấy 27 tuổi, chưa có bạn trai, tốt nghiệp ĐH Ngoại Thương, Hiếu là một trong những học trò khá đặc biệt của tôi. Khi tôi cho cô ấy nghe những bài hay, cô xuýt xoa khen ngợi. Khi tôi sửa chữa các lổi thông thường của Hiếu, cô ta tự thú rằng cô ta chưa hề tự tập nghe gì cả. Khi đến học sáng sớm, Hiếu mục kích cách tôi rèn luyện - nghe một mặt băng cassette trong lúc nhảy dây 1000 lần để giảm cân. Cô ta không ngờ tôi đã tập thể dục, giảm cân nhanh và luyện nghe cái cách như thế. Thấy cái phù hiệu trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc tôi treo trên tường, cô ta biết rỏ là tôi đã không có một vốn liếng tiếng Anh hoặc sư phạm gì cả như đa số các thầy cô khác. Tôi đã nhận học phí của Hiếu khá thấp vì tôi biết rằng thu nhập của cô ấy có cao đâu. Thầy trò tôi càng ngày càng thân thiết với nhau hơn cho đến một hôm tôi có một sáng kiến.

      Bằng tiếng Anh, tôi trình bày với Hiếu cái nguyên cớ cô ấy xin qua Canada học thay vì được anh lảnh đi:

Tôi đã được một ông thầy dạy mời hợp tác. Ông ta dự tính mở một trường Anh Văn tư thục. Tôi không hài lòng với cái công việc tôi hiện có. Tôi cần qua Canada học thạc sĩ trong khi thầy tôi xây dựng trường trên nền đất nhà- trị giá 20 ngàn đô la…”

Khi Hiếu gọi điện thoại cho công ty dịch vụ để kể cho họ nghe cái nguyên cớ tôi đã nghĩ ra, họ đánh giá rất cao cái ý tưởng ấy của tôi. Tôi chỉ biết tìm cách giúp được ai và dạy được ai càng nhiều càng tốt. Thế thôi.

     Trong chuyến đi lên Sài Gòn để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, Hiếu mời tôi đi theo để động viên tinh thần. Tôi nhận lời và cũng nhân đó tôi có dịp thăm thằng em của tôi- đang trị bệnh trên Sài Gòn. Sáng hôm sau, tôi đến nơi mà Hiếu trú ngụ để tập cho cô ấy và cũng để trả lời những thắc mắc cô ấy mới nghĩ ra. Tôi trở về vì cho rằng sáng hôm sau, từ lảnh sự  quán Canada họ có thể gọi phỏng vấn tôi về trường hợp của Hiếu và tôi cũng chẳng có gì khiến tôi phải ở lại trên đó. Đúng như tôi tiên đoán, khoảng 9 giờ sáng hôm sau, ngày 22-10-2004, tôi có một cuộc điện thoại. Một giọng nữ sắc xảo, mạch lạc hỏi tôi về trường hợp của Hiếu và cái dự án mở trường tư của tôi:

Tại sao ông chọn cô Ngô Huỳnh Hiếu để mời dạy cho ông?”
“Dựa vào đâu mà ông mở trường Anh Văn Tư Thục?”

“Ông đến nay có những thuận lơị gì để mở trường?”

Tôi trả lời một cách trôi chảy tự tin không kém gì người đã hỏi tôi. Khoảng nữa giờ sau, Hiếu gọi cho tôi với giọng nói thật vui,

“Thầy ơi, em đậu rồi. Em được cấp visa rồi. Anh Hai  của em nhắn lời cám ơn thầy nhiều lắm.”

Giọng nói của Hiếu rung rung vì nghẹn ngào vui sướng và nó cũng khiến tôi xúc động. Hiếu mời tôi về nhà để gia đình khoản đải tôi. Tôi từ chối ngay vì tôi cũng chẳng muốn được như vậy. Theo lời khuyên của tôi, sau khi bàn giao công việc, trước ngày đi, cùng với những người nàng sắp chia tay, Hiếu mời tôi dự tiệc tại “quán Nướng”. Trước lúc tàn tiệc, tôi được Hiếu trao cho một món quà- một cái đồng hồ. Tôi chỉ còn biết nhận, cám ơn và chúc cô ta học giỏi, hạnh phúc.

Hai năm sau, Hiếu về Việt Nam để thăm cha bệnh và để làm đám cưới với một Việt Kiều Canada- một thanh niên hiền hậu, lịch sự. Trong ngày cưới đơn sơ ấy, 20-11- 2006, ngày Nhà Giáo Việt Nam, tôi được anh chị hai của Hiếu từ Canada về và nhiều người cám ơn tôi. Tôi vui vì ít có dịp nào tôi giúp được ai nhiều như thế. Ngày mồng hai tết năm ấy, từ Canada Hiếu và chồng gọi điện thoại chúc tết tôi- cuộc điện thoại ý nghĩa nhất trong đời làm thầy giáo của tôi. Giữa hai chúng tôi, có một thứ mà người đời gọi là “Tình thầy trò.” Vì lúc nào cũng chăm chú việc dạy tốt người này, giúp người nọ phát triển và vì bận bịu công việc dạy học, tôi quên bẳng đi cô học trò cũ ngày nào: Ngô Huỳnh Hiếu.

       Sáng nay tôi có hai người khách trung niên, một học trò cũ tên Ngọc Thuý và Huỳnh Mai- chị ba của Ngô Huỳnh Hiếu. Cả hai xin phép tôi để qua tết học. Mai kể cho tôi nghe về Hiếu. Cô ta hiện có hai con, sống hạnh phúc với người chồng tốt và hiện làm việc cho một nhà xuất bản. Trước khi chào tôi ra về, Mai trao tôi một phong bì- được gọi là quà của Ngô Huỳnh Hiếu. Sau khi tiển khách, tôi mở phong bì và nhận thấy một tờ giấy bạc 100 đôla Canada. Tết năm nay, cả nhà tôi chắc sẽ xung túc hơn một tí nhưng tôi chắc sẽ có một mùa xuân vui vẻ hơn rất nhiều.

                                                                    Ngày 7 tháng Chạp, năm con Mèo.

                                                                                                                             Lương Ngọc Thành