Vô vài ba hột hai người ngà ngà, sáu Kinh bắt đầu to tiếng. Ba Chương nhốm dậy, thôi mình chuyển sang uống nước trà, còn không tôi về anh Sáu. Ngày mai phải làm nhiều việc lắm, cả tuần nay ngày nào tôi cũng quắt cần câu, trăm việc còn nằm ê chề đang chờ tôi, anh Sáu thông cảm nhé.
Tôi thông cảm cho anh, rồi ai thông cảm cho tôi, không như vậy được đâu ba Chương ơi.Tiệc chưa tàn, sao anh cạn sớm thế. Chẳng lẽ anh có công việc còn tôi chắc không à. Thôi anh muốn về thì về, tôi không cản. Vậy là tôi uống một mình có thế thôi. Nhưng anh ba à, anh phải hiểu rằng hôm nay là ngày giổ Tía tôi, tôi mời anh qua, chưa chi mà anh đã về rồi, buồn thật. Nói xong sáu Kinh ngã cái rầm, ba Chương đỡ dậy. Thú thật với anh Sáu, anh thì tôi không biết thế nào, nhưng tôi cảm thấy tôi say rồi anh Sáu. Sáu Kinh nói.
*Anh chẳng hiểu “Phong tục, tập quán” cái con khỉ gì hết vào ba, ra bảy từ trưa đến giờ anh chỉ mới vào, nhưng anh chưa ra đó nhen ba Chương. Dân ta ngày giổ cha mình, mình ghi nhớ, cúng quảy rồi nhậu với nhau cho lết bánh mới về. Xưa nay là vậy đó anh Ba, chưa chi mà anh bảo tôi mang trà ra uống, trà thì tôi có sẵn, nhưng anh xem có được không?
-Ba Chương ngồi xuống làm tiếp vài ly.
*Vậy mới đúng nghĩa là mình đã thực hiện cái Phong tục, tập quán xưa nay chứ.
-Ba Chương giận, đứng dậy ra về không vòng vo vì nữa.
*Mới vừa làm mấy cái coi được, bây giờ lại quên hết rồi.
Ba Chương đi bất sửu bất niểng, về đến nhà chưa kịp leo lên bộ ván thì ngã quẹo, bà xả và hai thằng con trai đỡ lên ván, miệng cứ lầm bầm. Lẽ ra tôi chưa say đâu, tại sáu Kinh cứ nói tôi là người không am hiểu về Phong tục, tập quán nầy nọ kia của dân ta, nên tôi tức và làm thêm mấy ly nữa, bây giờ mới ra nông nỗi.Tức thật, mà phải ảnh nghe lời tôi chuyển uống trà thì giờ nầy hai anh em còn dây dưa thì vui biết mấy. Phong tục gì? Rượu hay trà cũng giống nhau chớ đâu phải uống rượu mới thể hiện được, tuỳ lúc chớ.
Thôi thôi ngủ đi, sáng mai sẽ nói chuyện sau, hiện tại ai cũng sỉn quắt cả rồi, chẳng ai nghe ai đâu.
Sáng hôm sau ba Chương gặp sáu Kinh
*Khỏe không anh Ba?
-Khỏe sao nỗi mà khỏe, đến giờ vẫn còn mệt quá, tất cả đều tại anh, tôi đã bảo là chuyển sang uống trà thì mọi chuyện sẽ êm ả rồi, ngày nào cũng vậy phong tục, phong tục thân xác cứ rã rời, chẳng làm nên trò trống gì cả.
*Thôi. Nếu anh nói vậy thì tôi xin lỗi
-Lỗi phải khỉ gì. Thôi tôi đi làm đây, chào anh.
Chiều trên đường đi làm về ba Chương khiều khiều anh Sáu. Anh Sáu nầy hai bữa nữa là đám đầy tháng cháu nội tôi, tôi mời anh sang uống rượu.
*Được, tôi sẽ sang.
-Nhớ nha anh sáu.
Bước vào nhà ba Chương mang rượu ra mời sáu Kinh. Sáu Kinh nói.
*Mần gì mà sớm vậy anh Ba, từ… từ đi, làm vài ly trà cho ấm bụng rồi tính gì thì tính.
-Anh giỡn hoài anh Sáu, phong tục, tập quán mình xưa nay qua mừng con cháu phải nâng ly chớ, ai mà uống trà coi sao được.
*Sáu Kinh cười cười, vậy tôi làm theo ý anh.
Chúc qua, chúc lại mà hai anh em làm gần một lít. Sáu Kinh đòi về, ba Chương không cho, cứ dằng co tới tối rồi nhờ người đưa sáu Kinh về nhà.
Về nhà vợ sáu Kinh nhằng cho một trận. Bà nói.
Ngày nào cũng vậy, tiệc nào cũng thế gần hai chục năm nay, hai ông cứ đỗ thừa qua, đỗ thừa lại mượn bốn chữ phong tục, tập quán riết rồi trở thành hai người nghiện rượu không hay, bực mình không chịu nỗi.
THỦY ĐIỀN