Đêm Khuya Một Bóng (Truyện Ngắn 37) Thủy Điền

Đêm Khuya Một Bóng (Truyện Ngắn 37) Thủy Điền

 

Thủy Điền

                             

   Ba giờ sáng, ngoài trời sương bắt đầu trùm phủ, lạnh. Long mở cửa sau Restaurant đi bộ về nhà, đoạn đường khoảng hai cây số, phải qua bốn con đường nhỏ nằm dọc theo hai dãy phố trải dài, vừa đi, vừa lầm bầm, phải hồi nảy hắn bảo cầm bộ đồ nầy năm chục Euro có lẽ bây giờ mình trần truồng đi ngoài lộ là cái chắc.

 

   Long và Dũng là hai thằng theo cha mẹ đi đăng ký xuất ngoại hợp pháp hồi năm 1978, được chính phủ Đức nhận theo diện nhân đạo và sang Đức năm 1979, lúc ấy cả hai khoảng mười tuổi. Sau khi học hết năm lớp mười, lẽ ra phải học tiếp lên để lấy Tú tài và vào Đại học hoặc chuyển sang học nghề ba năm, đó là phương thức học ở Đức. Nhưng ngược lại hai anh chàng nầy không làm thế mà đều nhẩy vào nhà hàng Tàu làm việc. Hai thằng làm hai nhà hàng khác nhau cách đó hai cây số. Long thì làm nghề phụ bếp còn Dũng thì chạy bồi. Công việc thì không nặng nề lắm, nhưng có điều mất rất nhiều thời gian cho một ngày, riêng những thứ khác như chỗ ở, ăn uống cả hai chẳng phải mất đồng nào có chủ lo cả, mỗi tháng lương và tiền bo đều còn y. Cứ thế mà chúng kéo dài hơn chục năm nay. Ngoài giờ làm việc chúng chỉ biết điện thoại nhau, hẹn điểm đánh bạc hoặc đi đến những Casino mà thôi.

 

    Qua nhiều lần đánh bạc cả hai đều có lúc thắng, lúc thua, nhưng mỗi lần thắng Long thường hay có những thái độ làm cho địch thủ không mấy gì hài lòng lắm, mỗi lần một tí Dũng câm thù Long vô kể, chuyện thắng thua trong canh bạc là chuyện bình thường, nhưng đàng nầy còn bị chọc quê là điều làm cho Dũng tức giận hơn.

   Nhân dịp Giáng Sinh nhân viên nhà hàng được nghỉ trọn ngày hai mươi bốn, chúng rủ nhau bốn thằng gầy sòng, trận sát phạt gần ba tiếng đồng hồ, sắp sửa một giờ sáng thì hai ông tướng kia sạch túi ra về, chỉ còn lại giữa Long và Dũng, để trả thù mối hận lâu nay, Dũng bảo.

-Thôi còn tao với mầy, lỡ chơi thì chơi cho đến bến, sẵn dịp hôm nay mình nghỉ, về bây giờ cũng muộn rồi, sáng về luôn cũng được.

-Ý mầy muốn gì ?

-Tao và mầy binh xập xám.

-Chơi thì chơi, tao đâu có ngán mậy.

-Ok

   Vậy ta bắt đầu, Dũng nói.

-Ai thắng sẽ được chia bài tiếp.

-Ừ.

   Cuộc đấu đá cứ thắng rồi thua, cứ thua rồi thắng, dùng dằng gần một tiếng đồng hồ không ai thắng bại. Dũng nói tiếp.

-Thôi ta chuyển sang sạc bài cào ba lá cho lẹ, trời sắp sáng rồi, còn về chẳng lẽ ở đây mãi sau.

-Sạc thì sạc.

Bước sang bài cào ba lá, Long rơi vào tình cảnh bi đác, bài đen như mực, hể Dũng bảy nút thì Long sáu nút, hể Dũng năm nút thì Long chỉ ba hoặc hai nút mà thôi, cứ thế kéo dài- kéo dài, Long thua sạch cả tiền mặt. Lẽ ra khi thua sạch tiền mặt thì tự động đứng dậy, phủi đít đi về, nhưng Dũng tỏ ra mình là người cao thượng.

-Tao cho mầy cơ hội gở

-Bằng cách nào ?

-Thì mầy có cái gì cầm tao, tao đưa tiền mầy chơi tiếp, thế thôi.

-Tao còn sợ dây chuyền.

-Bao nhiêu ?

-Năm trăm Euro

-OK

   Vừa bỏ năm trăm ra, chia bài, Dũng lật ba lá lên bốn nút, còn Long nặn từ từ, hy vọng năm hoặc bảy thì thắng ngay. Ai ngời nặn cho đả đời bài chỉ có ba nút. Chàng xanh cả mặt mày, mồ hôi bắt đầu tuôn chảy, tay chân run rẩy, mất tinh thần, Long xem như đây là ván bài cuối chàng chuẩn bị đứng dậy ra về. Dũng nói tiếp.

-Khoan, đừng vội, mầy còn cơ hội gở nữa Long, nếu mầy muốn và đây là cơ hội cuối cùng.

-Tao đâu còn gì để cầm.

-Chiếc xe hơi của mầy.

  Long suy nghĩ vài ba phút, rồi trả lời.

-OK, bao nhiêu ?

-Hai ngàn rưởi Euro, vì xe của mầy cũng cũ rồi.

-Được, tao đưa giấy xe tao cho mầy đây.

-Và, chúng ta chỉ sạc một lần hai ngàn rưởi Euro luôn, khỏi lòng vòng.

  

   Cũng như lần trước, Dũng lật ba lá bài lên trước và chỉ có một nút mà thôi, Dũng làm tỉnh, nhưng trong dạ rất run. Có thể tình huống sẽ bị ngược lại. Nhưng may quá, không ngờ ! Con bài của Long hôm nay đã đen lại càng đen hơn khi nặn ba lá bài ra  chỉ có hai con Đầm và một lá mười rô (Bù trất) Dũng mừng quá và nhẩy lên khinh ngạo, thế là ta đã trả được mối thù rồi.

 

    Sau ván bài, Long đứng dậy không một lời từ giã, gương mặt hầm hừ mở cửa sau, bước ra, đóng cái rầm và âm thầm đi dọc theo đường phố giữa đêm khuya sương lạnh để trở về căn gác cách đó gần hai cây số.

 

Thủy Điền

03.7.2016