Cha Tôi - Dương Văn Gìn -

Cha Tôi

Dương Văn Gìn

Cha tôi là một nông dân
Sống với ruộng đồng một nắng hai sương
Thương con hết mức đo lường
Thương vợ chẳng kém một phương trời tình

*****

Sáng tinh sương cha gìa thức dậy
Nấu bình trà động đậy tiêu dao
Vợ, con, trong giấc điệp lào lào
Ra cuốc đất trồng rau trồng bí
Với tấm lòng chung thủy nông dân

*****
Suốt ngày làm việc, lại rất ân cần
Không rượu thuốc, lại không xài phí
Không bạc bài, không trai gái lăn nhăn
Mẹ tôi vẫn không một chút buâng khuâng
Vì cha tui tốt đâu cần phải lo

*****
Chị em đi đi học nơi xa
Mỗi tháng về nhà, lấy gạo, tiền nông
Chúng tôi chẳng biết nhọc công
Cha sáng thức sớm ra đồng ruộng, ao

*****
Đến khi chiến tranh năm nào?
Cha tôi cực khổ mọi bề gian lao
Chẳng đi quyết bám bờ ao
Để con ăn học mai sau thanh nhàn

*****
Chúng tôi đổ đạt thành tài
Là cũng đến lúc cha ngày già thêm
Cha tôi là nóc êm đềm
Chị em êm ấm lại thêm thanh nhàn
Cha tôi vất vả gian nang
Suốt đời cực khổ chẳng than một lời
Ngồi đây nhớ lại lệ rơi...!!!
Người cha khuất bóng đề̉ đời trong tim...

Cha tôi khuất núi năm nào
Nhưng hình bóng củ in vào trong tim
Nhớ mẹ ngồi đó im lìm
Không ăn không nói nỗi niềm thương đau

*****
Mỗi sáng mẹ ra đầu cầu
Lấy nước để tưới miếng rau sau vườn
Mình về mình thấy mình thương
Ra đi thương nhớ vấn vương mẹ gìa
Mỗi sáng thì mẹ đi ra
Làm cỏ quanh nhà với mã ông cha

*****
Bên nầy mình cứ thở ra
Không biết mẹ già có khỏe hay không ?
Bên nầy mình đứng mình trông
Mẹ gỉa đã tám mươi lăm tuổi rồi
Con bên xứ lạ bồi hồi
Nhớ về quê củ, đứng ngồi không yên
Bây giờ không biết mẹ hiền
Đang ngồi nhung nhớ nơi miền xa xôi
Cuộc đời đi ngược về xuôi
Ngày về bên mẹ đặng tui thỏa lòng...