Kính dâng Mẹ
I.
Đêm khuya một bóng bên rèm
Những cơn quặn thắt mẹ đem theo người
Ầu ơ tiếng hát ru hời
Tuổi thơ đầy ắp nụ cười mẹ yêu
Nắng chiều bóng ngã liêu xiêu
Đàn con như những cánh diều bay đi
Chuyện ngày xưa thuở hàn vi
Lui cui sớm tối mẹ ghì xót xa
Nửa đời hương phấn can qua
Lời ru còn vọng âm ba nỗi buồn
Ngôn từ khấp khểnh vô hồn
Làm sao trãi hết tâm hồn mẹ cha
Ba nay đã khuất non xa
Mẹ thì bệnh viện vào ra mỗi ngày
Sợ con lo mẹ mỉm cười
Câu thơ tưới ngọn tóc người lên xanh (TT)
II.
Mãi mê quay với dòng đời...
Nay bừng tỉnh giấc nghẹn lời Mẹ ơi!
Nhìn Mẹ chẳng thốt nên lời...
Bao nhiêu khổ cực ,một đời con thơ!
Nhiều đêm Mẹ thức canh chờ...
Những hôm con ốm,vật vờ xác thân!
Mẹ luôn âu yếm ân cần...
Xoa đầu nhỏ nhẹ những lần con sai!
Giờ đây tóc trắng bạc phai...
Nữa đêm khó thở,ho dài bất an...
Công ơn của Mẹ vô vàn...
Ân tình như nước chứa chan trong lòng!
Núi cao, biển rộng, sông Hồng...
Không đo, chẳng đếm một lòng vì con...
Núi kia nặng tựa bằng non...!
Chẳng bằng tình Mẹ cho con ấm lòng!
Nay con dâng đóa hoa hồng..
Kính dâng lên Mẹ tấm lòng của con.(Minh Ta)
III.
Giờ Mẹ tuổi chẳng còn son
Tóc phai bạc trắng héo hon thân gầy
Bao năm chịu lắm đọa đày
Nắng mưa bão táp vạn ngày khổ đau
Từng đêm thức suốt canh thâu
Ầu ơ khúc hát tủi sầu ru con
Bao giờ còn nước còn non
Tấm lòng của Mẹ vẫn son nghìn trùng
Cúi xin thượng đế khoan dung
Giữ gìn sức khỏe Mẹ bừng sắc xuân
Làm con phải biết tri ân
Đáp đền công dưỡng đức ân của Người
Mong sao Mẹ mãi vui cười
Là con hạnh phúc cả đời Mẹ ơi!
(Pierre Kiet)