Gọi tên em 4 mùa
Em còn đó không, em?
Anh gọi tên em, sáng trưa chiều, thương quá
Anh vẫn đang gọi chẳng thấy ai thưa
Gió lặng câm, nắng không vâng,
Chờ mong ai dạ? Gọi mưa vào hạ
Gọi mai đầu xuân
Gọi tên em bốn mùa hoa nở
Như trinh nữ e ấp sắc hoàng hôn
Đêm không ngủ, thẹn thùng khép cửa
Gọi trường xưa lớp cũ, bạn hữu cô thầy
Hồ con rùa, Duy Tân cây dài bóng mát
Gọi vỉa hè, Quán hẹn, hủ tíu, bò kho
Chè đậu đỏ bánh lọt nước dừa xiêm
Cho áo dài tha thướt làm mấy gã điên sướt mướt
Gọi đường xưa lối cũ Chợ Bà Chiểu lăng ông
Vườn tao đàn , sở thú , chợ hoa đầu mùa
Em cặp vở , ôm ngang ngực mềm
Mưa bong bóng lóng lánh áo em trong
Làm hơi thở phập phồng
Gọi gió heo may cho hồn đỡ lạnh
Gọi nụ cười cho một phút đam mê
Nụ hôn hụt đến mấy lần
Chân không co mà hồn em chết lặng
Co dúm tội nghiệp
Tình mòn mỏi bỗng lên xanh
Em đã yêu anh
Lời thú nhỏ cứ ngập ngừng muốn hé
Để rồi mơ, ủ trong chăn e lệ
Đợi mùa Đông, bớt thẹn, sẽ yêu ngay
Nhưng mùa qua, mùa lại, vẫn như ngây
Rồi bỗng thấy chỉ còn đầy kỷ niệm…
Hẹn một ngày không xa
Anh dìu em trong muôn tiếng ca
Của đàn chim lưng trời lướt nắng
Và bướm vàng vươn cánh lượn cành hoa
Hoa sẽ hồng lên như má em
Khi nghiêng đầu liếc mắt làm duyên
Gọi mùi hương tóc quen
Gọi nụ hôn bao năm chờ đợi nhớ thương dồn
Làm cho em tê điếng
Ngúng nguẩy duyên dáng đến dại người nghe không,
Em ơi! Sao bỗng dưng tim anh như đau lạ?
Nước mắt nào nhỏ xuống phòng the…
Xuân đây sao? Mà hồn úa nghẹn ngào?
Người yêu ơi! ngàn trùng xa lảo đảo!
Có lẽ nào em không nghe anh gọi
2T