NỖI LÒNG VIỄN XỨ - Dương Văn Gìn -

NỖI LÒNG VIỄN XỨ

Cuộc sống ở xứ người trải qua nhiều thăng trầm cuả cuộc đời...
Qua xứ người một mình đơn độc, phải vưà làm vưà học...
Ở xứ lao xao: gọi là văn minh, kỹ thuật khoa học nhất thế giới...Nhưng tinh thần mình lúc nào vẫn thiếu thốn vì nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ người thân nơi quê nhà...Lúc ra trường không có một người thân để cùng chia sẽ niềm vui...Cầm mãnh bằng kỹ sư trên tay phải rơi lệ...Cô độc...!!!

ĐỜI VIỄN XỨ

Nhớ Nước ngàn dặm sơn keo
Thương Nhà xa xứ mang theo quê mình...
Ánh sáng sưởi ấm ban mai
Những người viễn xứ đóai hoài quê hương...
Miền Tây nhớ nhớ thương thương,
Những người xa xứ vấn vương thật nhiều...
Nhớ Nông Lâm Súc thủơ xưa
Những ngày thực tập muối dưa bạn hiền.

Cuộc đời như lục bình trôi
Sống ở xứ người sôi nổi bôn ba...
Đi và đến thì tuổi đã gìa
Thẹn lòng với nước cùng là mẹ cha...

Mẹ gìa nhớ đến con xa
Con thì viễn xứ lòng ta nghẹn ngào.
Ông, Cha viễn xứ nơi nào?
Con Cháu đất mẹ ra vào nhớ mong.
Cuộc đời son sắc Nước Sông...
Thôi thì hãy sống một lòng với nhau.

"Sống sao cho đẹp với đời
Một mai nằm xuống mọi người tiếc thương...!!!"

May mắn gặp được người bạn tốt, lúc mùa thi mình đến nhà để ở và cùng nhau làm bài ....Từ đó chúng tôi kết bạn đến bây giờ :

TRI ÂM TRI KỸ

Qua xứ người tứ cố vô lân
Vừa làm vừa học rất chuyên cần
Gặp được bạn thân sống có tâm
Có duyên thành tri kỹ tri âm
Dầu cuộc đời có lên hay xuống
Chúng tôi luôn giữ mãi tình thâm
Tri âm tri kỹ đâu dễ kiếm
Gắn bó bên nhau mấy chục năm

Hôm nay tóc đã nhuộm tuyết sương...Luôn được mong trở về cố quận
sống cảnh điền viên quên hết danh lợi ở đời...!!!

DVG/NLSGĐ/NLSĐT/NLSCT

Chân thành cán ơn thầy cô, ACE đồng môn, cùng các bạn....

Dương Văn Gìn/NLSGĐ/NLSĐT/NLSCT