Liên khúc
Trường ca Nông Lâm Mục Súc
(TT- NTH - MTL...)
Gặp nhau sau mấy mươi năm
thời gian bạc tóc má nhăn miệng cười
xin đừng ai nói nên lời
để cho nước mắt tiếng cười tìm nhau
người khoá trước, kẻ khoá sau
Tóc xanh, tóc bạc tâm đầu hàn huyên
Vừa lạ lẫm vừa thân quen
bao nhiêu năm mới về bên cổng này
nghẹn ngào pha chút ngất ngây
còn trong trí tưởng tháng ngày trôi xa
lang thang đầu mạc cuối bờ
Dừng đây hoá hiện giấc mơ mãi tìm
Xa nhìn thì vẫn như in
hương xưa nào lại dần len lén về
trước vuông sân khấu ô kìa!
bước chân chậm đếm mà nghe nóng lòng
Thính đường thoáng chốc mênh mông
bậc thềm chấp chới như gần như xa
Một thời đen trắng phôi pha
rừng sách xưa cũng bôn ba theo người
nâng niu chăm chút đâu rồi
thời gian có, lại nữa thời gian không
ngó ra khung cửa cuối phòng
nền thư viện dấu rêu phong im lìm
Đất trời tăm cá bóng chim
gặp chừ tay bắt mắt tìm mắt nhau
niềm vui gợi nhớ thuở đầu
râm ran trăm chuyện gởi trao đời thường
thầy trò bè bạn yêu thương
hân hoan tìm lại suối nguồn hoa niên
Nửa đời vổ giấc tìm quên
tàn xuân phủ dấu còn in tường ngoài
ghế bàn lạnh, vết xưa phai
bảng đen bụi phấn trắng trời phù du
đếm từng bước hỏi xuân thu
khép theo cánh cửa phiêu hư vô chừng
Lá lao xao, gió thì thầm
giữa trưa trên thảm cỏ nằm nhìn mây
tập bài thi nặng trên tay
bỗng dưng thèm giấc ngủ ngày trời ơi!
cho xin mười phút đủ rồi
mắt ai vướng sợi tơ trời mong manh
Tàng cây xanh, thảm cỏ xanh
hoa sao mấy cánh quay nhanh giữa trời
xưa ơi! trăm nỗi ngậm ngùi
giờ hoang vu hiện với người, hoang vu
trưa nay bãng lãng mây mờ
chim chi ẩn dưới cành khô tần ngần
Ngập ngừng hướng nẻo Bạch cung
hoắc huơ đến lạ, thoáng gần thoáng xa
có ngờ đâu, chẳng nhận ra!
màu sơn thiên cổ, dáng nhà lênh khênh
kẽm gai cản lối vô tình
thông vàng reo gió cho mình băn khoăn
Dài sân lối cỏ khô cằn
đôi khuôn kính vỡ hướng tầm mắt theo
hoang vu len nhẹ xuống chiều
nắng lên gác ngã đìu hiu bóng dài
ngậm ngùi khế rụng, ngâu phai
trăng sơn cước vẫn theo hoài vó câu
Bần thần theo chuyện trước sau
này, khu thể dục, thể thao kia rồi!
sân banh, sân tập, bóng người
nhập vào cổ tích một thời hoang sơ
chuyện đời thực, cứ như mơ!
khấp khênh cùng vó ngựa Hồ khuất mau…
Dấu hoàng hoa lộ xưa đâu
đôi hàng cây ngã bóng cầu nguyện chi
cỏ dài níu bước chân đi
cành vàng hoa nọ buổi về còn không?
cây khô vắng bóng chim rừng
tóc chiều hong gió bềnh bồng trắng mây
Dưới rừng cây mẫu giờ đây
dăm tàn thưa lá, vóc gầy guộc thân
thoảng hương quen, gió thì thầm
tuổi, tên chết tự xa xăm buổi nào
ví bằng nhớ chút âm hao
gọi nhau, tưởng lại nôn nao thuở đầu
Xưa nào tấp nập bên nhau
nụ cười , ánh mắt, câu chào cũng chia
xôn xao hai buổi đi về
dập dìu mưa nắng thâu khuya chân người
bây giờ cửa bạc sơn phai
hoa phong lối cũ thương hoài bước đi
Phương danh trường đã từng ghi
Trát hồ vôi lạnh tiếc gì bia xưa
cụm rừng xơ xác già nua
dấu phù điêu hiện mơ hồ gọi nhau
đã đành biển hoá nương dâu
ta tìm ta giữa bạc đầu với ai?
Mặt đường ôm nắng xiên khoai
chờ nghe nhịp guốc giã đôi gọi tình
đợi chiều mắt nhớ lênh đênh
hết mùa trăng tưởng giọt quỳnh từng chia
xuân xanh gió đợi mưa thề
rồi mai bên nớ bên tê diệu vời
Thầy ơi đâu dấu chân Người?
cây thông cằn cỗi ru lời xót xa
mắt cay cay, nắng lệ nhoà
bóng thầy đâu giữa sàn hoa cuối mùa
tịch tà vắng tiếng chào thưa
vườn cam quýt gió đong đưa lượn lờ
Mimosa rũ bóng chờ
áo xưa trăm sắc biết giờ nơi đâu?
mãi tìm mãi quý tình nhau
nửa đời qua, nửa qua cầu nắng mưa
nói sao cho đủ cho vừa
mấy mươi năm thoáng một giờ chiêm bao!
Tuổi đời đã ngọn đèn hao
trông chờ thôi cứ ngày sau hẹn hò
ru ta giấc ngủ tình vờ
chuyện đời cũng lắm ơ hờ, đẩy đưa
có gì mà gởi, mà thưa!
em này! Trời đã hết mưa ta về
Nửa thì tĩnh, nửa dường mê
bốn bề đâu cũng bộn bề nhớ thương!
sáu mươi năm, cuộc hành hương!
chắt chiu hoài niệm đoạn trường ngổn ngang
ru cây…dăm bảy lá vàng
quỳ hoa phủ ngập lối hoàng hoa xưa...(còn tiếp)